Kỳ này tôi post hai bài trong một.
1. Đây là một bức tranh vẽ theo Chu Ta. Ông này là thần tượng của tôi. Con chim này lẻ loi trong đêm có vể buồn không biết nó nghĩ gì trong đầu.
2. Sau đây là dich bài thơ KHOẢNG TRỐNG của Vũ Thanh Hoa.
Bạn nào không thạo tiếng Pháp xin xem tranh cảm nhận cho vài câu.
Bạn nào thạo tiếng Pháp không thích tranh xin thẳng cánh phê bình bài dịch tôi rất quí.
Và mong có người phê bình cả hai.
Thân mến
An
KHOẢNG TRỐNG Vũ Thanh Hoa
bên hàng xóm trôi một bài hát cũ ai mua được ngày xưa im lặng để nghe tiếng chuyển mùa của gió và nghe mình mỗi phút tàn phai
tựa mình vào thói quen đời như vô tận (*) (*) lời trong bài hát của Trịnh Công Sơn |
LE VIDE-ESPACE Traduction : Nguyễn Vạn An
Impossible de hurler S’écoule une vieille chanson Les jours qui ne sont plus là Garder le silence que le vent déplace Et écouter son propre corps que chaque instant dégrade Impossible de mettre les jours dans l’ordre me dit l’automne qui passe. Je m’adosse à mes habitudes Les souvenirs chancellent
je souris détachée me retourne regarde derrière mon dos : |
Chú Chim đứng rũ rượi buồn
Đậu trên đầu...mũi tên luôn
Dây cung buông một tiếng "tách"
Mạng chú vĩnh viễn không còn
Anh Nguyễn Vạn An kính mến
Em rất vui nhưng cũng chỉ biết... ngắm chim thôi he he. Con chim này không biết là chim trống hay chim mái nhưng thấy nó cô độc và can đảm... bởi vì đứng trên cành cây cao thế mà không sợ chóng mặt...hì hì. Nhưng mà nó quay lưng lại với hoa hả anh? (hu hu)
Thơ Vũ Thanh Hoa có những ý tửơng mới lạ khi chuyển ngữ sang tiếng nước ngoài dễ chinh phục bạn yêu thơ.
Sao em giỏi thế có thể đọc được tâm sự trong đầu con chim ! Anh đứng chờ lo lắng xem nó có ngã không. Nhưng nó vỗ cánh bay lên trời cao và anh trèo lên cây đứng vào chỗ của nó!
Con chim nó nhìn xuống thấy cái gì cũng suy sụp rừng tan đât nẻ lòng tham trù trị con người không biết trái đát có qua cơn 2012 không ! Đó la con chim Cúc !
Con chim đang nghe mình đấy. Ban đêm lẻ loi buồn. Nhưng trời đang rạng sáng !
Con chim của anh đâu có buồn. Nó giơ chân lên xem nước sơn đã phai chưa có cần đi tiệm sơn lại không. Mỏ nó chu chu vì nó còn rất trẻ. Tuy nhiên nó nghĩ khi hạ chân xuống mình có nên bước một bước không nhỉ. Vì bước khéo lại ngã. Mà không bước anh An lại thắc mắc sao mình đứng hoài vậy. Sau cùng nó quyết định chờ anh đi ngủ sẽ làm gì.
Anh phải rình xem nó làm gì nhé.